Cơ hội chỉ xuất hiện thoáng qua rồi nhanh chóng biến mất nếu ta không biết nắm giữ để thay đổi mình.
Từ trước đến nay tôi luôn được biết đến là đứa nhút nhát, đứng trước một vấn đề gì cũng thiếu tự tin và sự mạnh bạo để làm và kết quả của sự thiếu tụ tin này chắc hẳn ai cũng biết đó là tôi luôn thất bại dù đã rất cố gắng. Nhiều lần tôi thắc mắc tại sao bạn bè mình tuy học không giỏi bằng nhưng sao họ luôn đạt được thành công còn tôi thì ngược lại học thì hơn nhưng kết quả chẳng bao giờ được như mình mong muốn cả.
Sau nhiều lần thất bại tôi đã rút ra một bài học là tôi không đủ dũng cảm, không có niềm tin vào khả năng vào chính mình, lúc nào tôi cũng nghĩ chắc mình không làm được đâu, làm sai các bạn sẽ cười chê. Nhũng suy nghĩ tiêu cực đó luôn thường trực trong đầu tôi biến tôi thành một đứa thụ động không dám mạo hiểm. Việc gì không chắc một trăm phần trăm thì không làm. Tôi học ngành tiếng anh như các bạn biết rồi đó, luôn sợ sai, luôn ngại bị cười chê thì sao có thể nói được.
Có câu nói mà bây giờ tôi rất thích đó là “không thử làm sao biết” và “I can do it” chính câu nói đó đã làm thay đổi con người của tôi rất nhiều. Tôi sợ lạnh nên không bao giờ tắm nước lạnh, việc mỗi lần tắm phải đun nước nóng làm tôi rất ngại nhưng sợ tắm lạnh nên phải cố.
Một lần tôi quyết tâm thử tắm nước lạnh một lần xem sao? Thử tắm một lần nước lạnh chắc cũng không chết được đâu, phải thử để xem sức chịu đựng của mình chứ? Thế là lấy hết can đảm dội nước lên người run cầm cập, trấn tĩnh mình rằng có lạnh đâu? Chính suy nghĩ có lạnh đâu làm việc tắm nước lạnh trở nên dễ dàng hơn đối với tôi. Và bây giờ thì việc tắm nước lã trở nên bình thường, giờ tôi tiết kiệm được nhiều thời gian để làm việc khác sau lần đó.
Một ví dụ nữa đó là học tiếng anh nhưng tôi chưa bao giờ nghĩ mình có đủ khả năng dẫn người khách nước ngoài đi thăm thú cảnh đẹp thành phố mình cả. tôi luôn nghĩ mình dẫn họ đi thì biết nói gì đây? Họ hỏi mình chi tiết về một điểm gì đó mình không có thông tin, không đủ từ mới thì biết nói gì đây? Không tự tin về kiến thức của mình và khả năng tiếng anh nên tôi từ chối tất cả những lời bạn bè rủ đi cùng nói cho quen.
Thời gian cứ trôi đi bạn tôi nói ngày càng tốt, tôi thì lụi dần rồi một hôm tình cờ đi trên đường gặp hai vợ chồng người khách nước ngoài hỏi đường, họ đi cùng đường với tôi ban đâu tôi định không đi cùng nhưng tôi lấy hết can đảm tự nói với bản thân mình “Hãy cho mình một cơ hội nào, tự tin lên nào” chính đoạn đường đó đã cho tôi cơ hội, hai người đã mời tôi làm hướng dẫn cho họ ngày hôm đó.
Từ buổi nói chuyện tình cờ đó tôi tự tin hơn, nói chuyện thường xuyên hơn và bây giờ nói tiếng anh đối với tôi chỉ là chuyện nhỏ. Nếu hôm đó tôi chỉ đường xong rồi bỏ đi thì chắc tôi vẫn tự ti sợ khả năng tiếng anh của mình. Và cả việc tôi chưa từng nghĩ mình sẽ được đăng bài trên mực tím nhưng một lần can đảm quyết tâm mình phải thử thì mới biết được bài mình được hay không chứ? Kết quả là sau một thời gian tôi đã có bài được đăng trên MTO, thật không thể nói hết được cảm xúc khi biết tin hạnh phúc trào dâng tôi đã thoát ra khỏi cái vỏ ốc được xây bằng nguyên liệu “SỢ THẤT BẠI”.
Tại sao phải buông xuôi trong khi mình vẫn còn có thể tiếp tục ?
Tại sao lại từ bỏ khi mình chưa biết được kết quả cuối cùng ?
Tại sao lại phải lo lắng cho những điều chưa xảy đến ?
Tuổi trẻ chỉ đến một lần, cơ hội cũng chỉ xuất hiện thoáng qua rồi cũng nhanh chóng biến mất nếu như chúng ta không biết nắm giữ để thay đổi mình. Hãy tự tin lên các bạn nhé, hãy mở rộng tay đón chào những điều bất ngờ. Thành công chỉ đến với những người tự tin, dám làm, dám thử sức. Hãy cho mình một cơ hội để thay đổi. Một năm mới sắp đến hãy tự tin đón chào một năm mới với những thay đổi lớn nhé.
Tiêu Nga (Đà Lạt)
Comments[ 0 ]
Đăng nhận xét